Chị ong chăm chỉ, cần mẫn, bình dị và khiêm tốn, chị lao công trường tôi
Giữa bộn bề lo toan của cuộc sống, có bao giờ chúng ta dừng lại một chút để chiêm nghiệm những điều rất đỗi bình dị, thiết thực hay không? Có những con người không màu mè, hào nhoáng mà cứ âm thầm hàng ngày, hàng giờ tô điểm cho đời bằng những việc làm tận tâm, thầm lặng và rất bình dị. Đó là chị lao công trường tôi – chị Thơ một chị ong chăm chỉ, cần mẫn của trường Cao đẳng nghề Việt Nam – Hàn Quốc thành phố Hà Nội. Hiếm tìm được một bức hình nào về chị để thấy được con người bình dị, chăm chỉ, chịu khó và nhiệt tình với công việc. Để có thể tìm ra một cán bộ, công nhân viên nhà trường đến cơ quan sớm nhất và rời khỏi cơ quan muộn nhất không ai khác ngoài chị Lê Thị Thơ – nhân viên Phòng Tổ chức – Hành chính. Chín năm công tác tại nhà trường là chín năm tôi được làm việc cùng với chị, một con người với dáng người mảnh khảnh nhưng lại mang trong mình tinh thần trách nhiệm với công việc to lớn. Chị đi đến đâu là hành lang, trong lớp học cũng như ngoài sân trường sạch bóng đến đó.
Công việc của chị hàng ngày là dọn dẹp vệ sinh khuôn viên của trường tại khu nhà lý thuyết nhà B với hơn 4 tầng cùng hơn 30 các phòng chức năng và khu sân vườn trong trường. Dáng người nhỏ bé, đôi chân nhanh thoăn thoắt, bàn tay nhỏ đầy vết chai sạm, chị đi đến đâu là nơi ấy thật sạch sẽ, thơm mùi hương tình yêu lao động. Vào những ngày mùa đông giá rét, các bạn học sinh sinh viên tan học lúc 17h00 nhưng chị vẫn cần mẫn dọn hết các phòng học đến khi hoàn thành công việc thì trời đã tối hẳn.
Chị luôn đảm bảo sạch từ lớp học đến hành lang
Nhặt được của rơi trả người bị mất là một nét đẹp của văn hóa, đạo đức trong cuộc sống. Đặc biệt, trong xã hội phát triển như hiện nay thì việc làm này càng trở nên đáng trân trọng. Trong các buổi dọn vệ sinh của mình tại các lớp, chị Thơ đã rất nhiều lần nhặt được điện thooaij, ví tiền, dây chuyền … do học sinh sinh viên làm rơi hay để quên. Sau khi nhặt được chị luôn luôn gửi về Phòng công tác học sinh sinh viên nhanh nhất có thể để phòng gửi lại cho các bạn học sinh sinh viên.
Việc nhặt được của rơi trả lại người mất là một hành động mang ý nghĩa cao đẹp, việc làm của chị Thơ là hành động đẹp cần được nhân rộng, xứng đáng là tấm gương sáng để mọi người học tập, noi theo. Hành động này không chỉ mang ý nghĩa giáo dục, có sức lan tỏa rộng trong cộng đồng mà còn để giáo dục thế hệ trẻ về đạo đức, ý thức và trách nhiệm với cộng đồng, xã hội.
Với ấn tượng đầu tiên là dáng người nhỏ nhắn, nụ cười luôn nở trên môi, giọng nói nhẹ nhàng dễ mến và rất niềm nở. Công việc tuy khá vất vả nhưng chị luôn suy nghĩ: “Công việc tuy tầm thường nhưng đã góp phần làm cho nhà trường xanh, sạch, đẹp hơn thì chị thấy trong lòng vui và hạnh phúc”.
Dẫu biết rằng trong xã hội mỗi nghề đều có sự hy sinh và cống hiến đáng quý và đáng trân trọng. Song, có lẽ nghề lao công lại là công việc có sự cống hiến thầm lặng nhất, họ mang lại một không gian trong lành và không có ô nhiễm. Nghĩ về những người nhân viên tạp vụ, tôi luôn có một ước mong nho nhỏ rằng, khi bình minh một ngày mới bắt đầu, được dạo bước trong sân trường sạch đẹp, được tận hưởng cảm giác trong lành mát mẻ của buổi sớm mai, xin ai đó đừng vô tâm thả rác tự do coi như là điều mình đương nhiên được hưởng. Hãy nhớ rằng, đằng sau đó là nỗi vất vả thầm lặng của những lao công đang ngày đêm giữ gìn làm đẹp cho ngôi trường của chúng ta. Hãy làm tiếp những công việc tốt, những hành động đẹp để góp phần giúp cho môi trường sống quanh ta tươi mới và trong lành hơn. Vì vậy, mỗi khi lên lớp tôi luôn nhắc nhở các bạn học sinh sinh viên không được xả rác bừa bãi ra khuôn viên nhà trường cũng như trong lớp học. Mỗi hành động của chúng ta sẽ giúp cho chị bớt nhọc nhằn hơn, giúp chị hoàn thành công việc của mình sớm hơn.
Ngoài công việc ở trường làm hằng ngày ra, về nhà chị còn dành thời gian chăm sóc bố mẹ chồng đã già và các con; chị vẫn cấy cày để tăng gia sản xuất có thêm thu nhập. Dù các con cũng đã lớn nhưng vẫn với cái tuổi học hành thì các con cũng chỉ giúp mẹ được một vài việc nhỏ. Tất cả lại đè nặng trên đôi vai chị. Nhưng chị nói không bao giờ buồn và mệt vì luôn có các con và có một người chồng luôn ủng hộ và giúp đỡ vợ mình các công việc ở nhà cũng như ở trường.
Chị Thơ cũng như bao người lao động bình dị khác, họ không muốn nêu tên, nêu thành tích bởi đó họ coi đó là trách nhiệm, nghĩa vụ cống hiến. Nghề lao công mang vẻ đẹp thầm lặng mà không cần trang sức, hoa gấm nào tô điểm vì họ xứng đáng được trân trọng.
Chúc chị luôn mạnh khỏe, công tác tốt, luôn hoàn thành sứ mệnh của mình là những người tô điểm mái trường Cao đẳng nghề Việt Nam – Hàn Quốc thành phố Hà Nội thân yêu!
Tác giả
Vũ Trung Thưởng
Bình luận